Tôi vẫn nhớ đó là những ngày hè tháng Sáu năm 2004, sau khi bảo vệ khóa luận tốt nghiệp, trong thời gian chờ nhận bằng, tôi và Đặng Hồng Sơn (nay là PGS.TS, Phó chủ nhiệm Khoa Lịch sử) ngày nào cũng có mặt tại Bảo tàng Nhân học (tầng 3 nhà D, Trường ĐHKHXH&NV Hà Nội) để vừa học, vừa làm phục chế hiện vật khảo cổ. Ngày đó Bảo tàng Nhân học mới thành lập, chưa có nhiều phòng như bây giờ, nên hầu như mấy thầy trò gồm cô Lâm Mỹ Dung, thầy Nguyễn Chiều, chị Nguyễn Bích Hường, Đặng Hồng Sơn và tôi cùng một vài bạn sinh viên khóa sau đều tập trung làm việc tại phòng đọc sách hiện nay. Vào một buổi sáng, trong khi Sơn và tôi đang háo hức xem thầy Nguyễn Chiều phục dựng mộ chum Sa Huỳnh, thì cô Lâm Mỹ Dung có điện thoại. Sau khi nghe điện, cô Dung quay ra hỏi tôi: “Chiến ơi, mày (cách cô thường gọi học trò một cách thân mật) có muốn đi khai quật ở Vũng Tàu không”? Nghe vậy tôi hơi bất ngờ, vì trước đó cô Dung bảo tôi là chuẩn bị đi khai quật ở Quảng Nam với cô. Nhưng rồi cô Dung nói rõ hơn, là chú Vũ Quốc Hiền ở Bảo tàng Lịch sử vừa gọi cho cô, nói cần một người đi khai quật ở Vũng Tàu, nếu đồng ý thì ra Bảo tàng gặp chú để nói chuyện. Tôi nghe xong liền đồng ý luôn, với suy nghĩ đi cho biết Vũng Tàu như thế nào, chứ cũng chưa hề nghĩ tới chuyện là đi để thử việc, như sau này tôi mới hiểu.